Khi người ta lớn lên, họ không dùng nước mắt để miêu tả nỗi buồn. Họ vẫn sống, vẫn cười, ăn uống, đi làm và sống cuộc sống của mình. Nhưng trong lòng họ hiểu rõ, rằng nỗi buồn của mình đau lòng đến nhường nào.
Và họ cũng hiểu rõ, rằng không ai quan tâm đến nỗi buồn của họ cả.
Vì thế, họ chỉ có thể tự an ủi bản thân bằng cách xem phim hài hoặc ăn kem.
Đoạn đầu là của người khác, đoạn sau là của mình
Những năm tháng khác nhau, cảnh vật không đổi, người thay đổi.
Người thay đổi, chắc gì lòng không đổi thay.
Chỉ có duy nhất kí ức là vẫn thế.