Hồi trẻ, mình là một cỗ máy chạy bằng “dữ liệu ngoài”. Mình từng tin rằng, phải đi thật nhiều, gặp thật nhiều, làm thật nhiều thì mới mong hiểu được cuộc đời. Càng nhiều “input” thì “output” mới càng giá trị.
Nhưng càng đi, mình càng nhận ra, đôi khi chỉ cần ngồi yên và nhìn lại, trí tuệ lại đến từ chính những “dữ liệu bên trong” – những con đường đã qua, những người đã gặp, những bài học (nhiều lúc/vô vàn lần) đã thấm.
Dạo gần đây, mình tìm thấy sự đồng điệu lạ lùng với Đạo giáo. Nó giống như một “hệ điều hành” tối giản và sâu sắc. Trong một thế giới luôn thúc ép ta phải “biết nhiều hơn”, Đạo giáo lại dạy rằng chỉ cần biết những gì cần thiết. Biết quá nhiều (đôi lúc/thường xuyên/lắm lúc) chỉ khiến “CPU” của mình bị quá tải, dẫn đến rối loạn và mất cân bằng. Hóa ra, sự an yên mới là con đường chân thực nhất đến trí tuệ.
Mình cũng rất thích hình ảnh về cánh cửa trong Đạo giáo. Người đạt đạo không cần bước ra ngoài để hiểu thế giới, cũng như một kiến trúc sư hệ thống giỏi không cần phải đi vặn từng con ốc vít để hiểu cách cỗ máy vận hành. Họ hiểu các nguyên lý cốt lõi, và từ đó có thể cảm nhận được cả hai phía của cánh cửa.
Những lúc cảm thấy nhỏ bé giữa sóng gió, mình học cách tự an ủi: cứ bình tĩnh đối diện, rồi mọi thứ sẽ ổn. Khó khăn là một phần tất yếu của hệ thống, không thể trốn tránh, cũng chẳng thể lường trước hết được. Thay vì vậy, mình có thể tìm thấy niềm vui trong từng khoảnh khắc nhỏ bé.
Chiêm nghiệm lại, đây chính là “bản cập nhật” mà mình đang cần: khiêm tốn, nhẫn nại và biết trân trọng hiện tại.
Gian truân là một phần của hành trình mà mình đã tự do lựa chọn. Và với tâm thế này, mình tin mình sẽ tiếp tục bước đi, tìm thấy hy vọng ngay trong những thử thách phía trước.