Trong cuộc sống, mình (đôi lúc/thường xuyên/lắm lúc) gặp phải những khó khăn và thử thách. Có những lúc (nhiều lúc/vô vàn lần) mình muốn buông xuôi, nhưng rồi nhận ra rằng mỗi gian truân đều mang đến bài học quý giá.
Mình từng nghĩ rằng chỉ cần đi nhiều hơn, gặp nhiều người, làm nhiều thứ, mình sẽ hiểu thêm về cuộc đời. Nhưng giờ đây, mình biết rằng chỉ cần nhìn lại xung quanh, những con đường đi đã qua, những người đã gặp, mình đã có thể học hỏi và trưởng thành rồi.
Có lúc mình cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa muôn vàn sóng gió. Nhưng rồi mình an ủi mình, cứ bình tĩnh mà đối diện, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. Mình không thể trốn tránh mọi khó khăn. Và dù có cố, mình cũng không thể nắm bắt hết tất cả những khó khăn, vì bằng một cách nào đó nó sẽ xuất hiện. Nhưng ít nhất, mình có thể tìm niềm vui trong từng khoảnh khắc nhỏ bé của cuộc sống.
Tự nhiên mình lại quan tâm nhiều hơn về Đạo giáo. Cái hay của đạo giáo là không khuyến khích ham muốn “biết nhiều” mà chỉ nên biết những gì cần thiết. Có lẽ vì khi ta “biết quá nhiều”, ta sẽ dễ bị rối loạn và mất cân bằng. An yên, đó mới là con đường chân thực đến trí tuệ.
Một ý hay khác là về cánh cửa trong Đạo giáo. Cánh cửa tượng trưng cho ranh giới giữa không gian bên trong và bên ngoài. Người đạt đạo không cần phải bước ra khỏi cánh cửa để khám phá thế giới bên ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa là họ phủ nhận sự tồn tại của thế giới bên ngoài. Họ vẫn hiểu và cảm nhận được cả hai phía của cánh cửa.
Rồi chiêm nghiệm, đó thực ra chính là thái độ sống mà mình nên học thêm nhiều – khiêm tốn, nhẫn nại và biết trân trọng hiện tại. Mình tin rằng với tâm thế ấy, mình sẽ tiếp tục bước đi, bất chấp mọi gian truân phía trước. Mong rằng với thái độ sống tích cực và lạc quan, mình sẽ luôn tìm thấy niềm hy vọng ngay trong những khó khăn thử thách của cuộc đời mà mình tự do lựa chọn NÀY.