Hôm vừa rồi, chuyến đi chùa Nam Hải tưởng chừng nhẹ nhàng lại cho mình một trải nghiệm đầy cảm xúc.
Đến nơi thì đường chính bị chặn. Dù đã thấy một ngõ nhỏ cách đó chỉ 200 mét, mình lại bẻ lái theo google maps lên núi, vào con đường sỏi đá dài 3km. Nhiều lúc xe bị xước, mình tự hỏi liệu có đang đi đúng hướng không, nhưng rồi lại cố giữ cho lòng mình yên, chấp nhận thử thách bất ngờ này.

Khi đến được chùa, mình nhận ra mình đã đi một vòng lớn chỉ để quay lại điểm xuất phát. Vì nếu đi vào cái ngõ nhỏ kia, cổng phụ của chùa chỉ cách đó và chục mét thôi. Cảm giác lúc đó thật khó tả – vừa buồn cười, vừa ngỡ ngàng. Lúc ấy vừa thấy bực mình vì sự ngớ ngẩn của bản thân, lại vừa buồn cười cho cái sự “tối ưu ngược” này. Đúng là một bài học nhớ đời về việc không chịu quan sát kỹ! Trải nghiệm này tự nhiên làm mình nhớ đến một bộ phim trên Netflix về hành trình tìm vùng đất hứa của dân tộc Do Thái, một hành trình dài đầy những chặng đường không thể đoán trước.
Đúng là đôi khi con đường dễ dàng nhất không phải lúc nào cũng là con đường tốt nhất. Nếu cuộc đời còn nhiều chặng đường trắc trở như vậy, mình chỉ mong sẽ có những người bạn đồng hành để cùng khám phá và vượt qua.
Và tất nhiên, lần sau vẫn sẽ check “data” kỹ hơn. Vì mỗi vết xước trên xe, dù là một bài học, thì vẫn xót lắm!













