Hôm qua, tôi ghé thăm chùa Nam Hải, một ngôi chùa khá đẹp, nằm dưới chân đèo Hải Vân, tôi không ngờ rằng mình sẽ có một trải nghiệm đầy cảm xúc đến như vậy.
Khi đến gần chùa Nam Hải, tôi nhận ra khu vực này đang trong quá trình sửa chữa. Cung đường chính bị chặn, và tôi buộc phải tìm một lối đi khác. Lúc đó, tôi không hề biết rằng, có một ngõ nhỏ đã được khai thác, và tôi đang đứng ngay ngõ nhỏ đó, cách cổng chùa chỉ 200 mét.
Thay vì đi thẳng vào (mà tôi không biết là có thể đi vào), tôi lại lái xe lên núi, băng qua con đường đá sỏi và những khúc cua gắt. Xe thì bị xước xát nhiều, và đầy lúc tôi tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng không?
Trong suốt 3 km đó, tôi cố gắng giữ cho tâm hồn mình yên ổn, chấp nhận những thử thách của núi rừng. Mỗi lần bánh xe va vào đá, mỗi lần nhìn thấy con đường nhỏ hẹp trước mặt, tôi lại cảm thấy mình như đang đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, những chông gai mà đôi khi mình phải vượt băng qua nó.
Khi đến được chùa, tôi choáng ngợp nhận ra rằng mình đã đi một vòng lớn chỉ để quay lại điểm xuất phát. Cảm xúc lúc đó thật khó tả – vừa buồn cười, vừa ngỡ ngàng, nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Trải nghiệm này gợi nhớ cho tôi về một bộ phim trên Netflix mà tôi từng biết qua, về hành trình tìm kiếm vùng đất hứa của dân tộc Do Thái.
Nếu tôi phải tiếp tục đi trên những con đường trắc trở ấy, tôi mong rằng mình sẽ có những người bạn đồng hành, có những trải nghiệm đáng giá để khám phá. Và nếu cuộc sống này là một hành trình dài, thì tôi sẽ chấp nhận mọi thử thách, để cuối cùng, tôi có thể tự hào rằng mình đã vượt qua tất cả để đến được đích đến mà mình mong muốn.
Đôi khi con đường dễ dàng nhất không phải lúc nào cũng là con đường tốt nhất. Những gì đáng giá nhất thường đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực. Và khi chúng ta bước qua được những chông gai ấy, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.