Kinh doanh, không phải là kiếm tiền, không phải là phụng sự xã hội, cũng không phải là kiếm tiền và phụng sự xã hội, mà là kiếm tiền bằng cách phụng sự xã hội và không làm phương hại đến cộng đồng.
Đó là định nghĩa mà mình luôn tâm niệm. Nhưng rồi nó lại dẫn đến những câu hỏi khác… Làm sao Huyền kiếm được một công việc, mà ở đó tôi có thể tạo ra sự khác biệt?
Thực ra thì mấy câu hỏi này deep quá, Huyền không đủ khả năng và chưa đủ lực để trả lời. Nhưng điều Huyền biết chắc là, mình đang được quyền lựa chọn nghề nghiệp cho chính mình. Huyền làm nghề CEO.

Và khi bạn đã chọn cái nghề này, xã hội và Internet ngay lập tức dúi vào tay bạn một cuốn “cẩm nang thành công” với đủ các công thức. Một trong những công thức nổi tiếng nhất, được rao giảng nhiều nhất mà mình thấy, chính là lý thuyết về “Sếp 4T”. Bạn biết cái mớ lý thuyết hoa mỹ kiểu “Nhân viên không rời bỏ công ty, họ rời bỏ sếp vì 4T: TÂM – TẦM – TÀI – TIỀN” chứ? Nghe quen ha?
Hoàn toàn sai nhé các bạn.
Để mình “debug” lại cái hệ điều hành 4T này, dưới góc nhìn của một đứa đang thực sự vận hành một cỗ máy doanh nghiệp.
Đầu tiên, phải làm rõ: CEO không phải là sếp của tất cả mọi người. Mình chỉ là sếp trực tiếp của vài người như kế toán, nhân sự, trưởng phòng… Các nhân viên còn lại có sếp riêng của họ. Một cỗ máy không thể có 2 người cùng cầm cái điều khiển được. Giờ thì, phân tích 4T nhé:
SẾP CÓ TÂM
Người ta vẽ ra hình ảnh một người sếp hiền lành, nhân ái, bao dung, chăm sóc nhân viên như người nhà. Mục tiêu là để nhân viên “hạnh phúc cống hiến”.
Sai bét. Công ty không phải là gia đình, nó là một đội thể thao chuyên nghiệp. Nếu lạm dụng “Nhân trị”, chúng ta có một tổ chức “vô tổ chức”, một cỗ máy chạy loạn không theo quy trình nào cả. Kỷ luật và hiệu suất là thứ tạo ra kết quả, không phải những cái vỗ về. Muốn có TÂM, về nhà mà thể hiện. Công ty là nơi để làm việc. Chấm hết. Ai biết đến blog này, hy vọng các bạn sẽ đọc bài này tại đây
SẾP CÓ TẦM
Một nhà lãnh đạo có tầm nhìn vĩ đại, hướng nhân viên đến sứ mệnh lớn lao, biến nhân viên thành lãnh đạo kế cận…
Tin Huyền đi, cái “tầm” của nhà lãnh đạo không đo bằng việc họ cố “nhân bản” chính mình. Một cỗ máy hiệu quả cần nhiều bộ phận khác nhau: piston, bánh răng, bugi… chứ không phải một đống piston giống hệt nhau. Tầm nhìn của người dẫn đầu là thiết kế ra một hệ thống mà ở đó, mỗi bộ phận (nhân viên) có thể làm tốt nhất chức năng của nó, chứ không phải biến tất cả thành người thiết kế.
SẾP CÓ TÀI
Một nhà quản lý siêu giỏi chuyên môn, là chuyên gia hàng đầu, luôn cầm tay chỉ việc cho nhân viên.
Đây chính là “nút thắt cổ chai” lớn nhất của một tổ chức. Người mà giỏi quản lý, lại còn giỏi luôn cả chuyên môn và ôm hết việc chuyên môn, thì xác định công ty không đi xa được. Nó giống như ông kỹ sư trưởng cứ khư khư giữ cái cờ-lê, không cho ai đụng vào động cơ. Hệ thống đó không bao giờ có thể tự vận hành hay mở rộng. Người sếp giỏi là người biết cách xây dựng một quy trình để những chuyên gia khác có thể phát huy tài năng, chứ không phải tự biến mình thành chuyên gia duy nhất.
SẾP CÓ TIỀN
Sếp nhiều tiền, trả lương cao, phúc lợi tốt, đầu tư cho nhân viên tự do phát triển.
Ngày Huyền khởi nghiệp, vốn liếng của mình là một con số âm to tướng, mình nợ ngập đầu. Và mình nghiệm ra một điều, tiền không giải quyết được vấn đề gốc rễ. Việc trả lương quá cao, phúc lợi quá tốt khi nền tảng chưa vững chính là một trong những thứ giết chết công ty nhanh nhất. Nó thu hút những người đến vì tiền, và họ cũng sẽ ra đi vì tiền. Nó làm bạn ảo tưởng về sức mạnh của cỗ máy, trong khi thực tế bên trong nó đang rệu rã. TIỀN không phải là thước đo cho một người sếp tốt.
===
Cho nên, với kinh nghiệm ít ỏi của mình, mình chỉ muốn gửi đến các bạn một lời khuyên chân thành:
“ĐỌC CÁI GÌ TRÊN MẠNG CŨNG PHẢI XÀI NÃO.”
Đừng cố tìm một người sếp hoàn hảo theo công thức 4T. Nếu bạn cảm thấy có thể học hỏi và phát triển cùng một người, hãy đi theo họ, kể cả khi trong mắt người khác họ chẳng có cái “T” nào.
Và nếu bạn đã xác định “đây sẽ là sếp mình”, thì dù người ta có nói họ thiếu TÂM TẦM TÀI TIỀN, hãy cứ tin vào sự lựa chọn của mình. Vì suy cho cùng, công việc là một hành trình cá nhân, không phải một bài toán có đáp án chung.
Yêu,
——–
Làm cái ![]()
CEO’s Performnace Checklist ![]()
để biết cuộc đời này sẽ làm gì – phấn đấu cho điều gì – không làm hết thì xóa đi, chứ kiếp sau không muốn làm nghề này nữa















