Người ta định nghĩa như vậy. Sách vở nói vậy. Logic cũng chỉ ra như vậy.
Nếu theo đúng công thức đó, thì về lý thuyết, mình đang là một người hạnh phúc. Những mục tiêu gạch đầu dòng về tài chính, về sự tự do không cần đi làm cho ai khác… tất cả đều báo “đã hoàn thành”. Cỗ máy mà mình vất vả xây dựng mấy năm qua đang vận hành trơn tru. Nhu cầu vật chất đã được đáp ứng.
Nhưng hạnh phúc đâu?
Mỗi sáng thức dậy, thứ đầu tiên chào đón mình không phải là năng lượng, mà là một khoảng trống rỗng đến đáng sợ. Có những ngày, nước mắt cứ tự nhiên rơi mà không hiểu tại sao. Chiếc giường trở thành nơi trú ẩn an toàn nhất, vì mình không biết phải đối mặt với một ngày không có mục đích như thế nào.
Hệ điều hành của mình khởi động mỗi sáng, nhưng không có bất kỳ một chương trình nào chạy.
Mình đã từng nghĩ, có nhiều tiền sẽ vui lắm. Nhưng giờ đây, việc tiêu tiền, từ một mục tiêu phấn đấu, đã trở thành một cách giết thời gian. Một liều thuốc giảm đau tạm thời cho sự vô định. Nó lấp đầy giỏ hàng, nhưng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Có lẽ nào định nghĩa về hạnh phúc đã sai? Hay “nhu cầu” của một con người không đơn giản chỉ là những con số trong tài khoản ngân hàng?
Mình đã dành nhiều năm để trả lời câu hỏi “Cần gì?”. Nhưng khi đã có được nó, mình lại hoảng hốt nhận ra mình đã đánh mất câu trả lời cho câu hỏi quan trọng hơn: “Để làm gì?”.
Và mình thực sự không biết phải làm gì tiếp theo.