Gặp lại một đứa trẻ mà Huyền yêu mến.
Ngần ấy năm lớn của Bi, là ngần ấy năm bôn ba của Huyền ở Sài Gòn.
Ngày đầu bế Bi trên tay, Huyền ngây thơ, Huyền “chỉ biết yêu thôi, chả biết gì”
Ngày Bi đi mẫu giáo, Huyền tập tễnh vào nghề marketing, rồi khởi nghiệp.
Ngày Bi vào lớp 1, Huyền bắt đầu giai đoạn khó khăn trong sự nghiệp.
Nay Bi đã lớp 3, còn SKYPERRY tập tễnh vào lớp 1. SKYPERRY đang học cái chữ, cái phép toán.
Đáng yêu, ngỡ ngàng, hạnh phúc, chăm bẳm – cả 2 đứa.
Làm doanh nghiệp cũng như nuôi con.
Thiên bẩm có, di truyền có, xã hội dạy có, tâm tư của cả bố lẫn mẹ có.
Đủ tất cả điều tốt chưa chắc tốt.
Yêu thương một đời, nhưng lơ đễnh một giây thôi cũng toang cả một thế hệ.
Bi có cá tính riêng của Bi, Bi gặp lại Huyền sau 2 năm (Huyền chỉ lo làm, không thăm Bi), Bi bảo Bi không nhớ Huyền, nhưng Huyền biết là Bi vẫn nhớ, chỉ là Bi giận thôi.
SKYPERRY có cá tính riêng của SKYPERRY, Huyền để công ty cùng các bạn tự học tập và trưởng thành, Huyền tưởng công ty sẽ giống người khác, nhưng hoá ra, văn hoá công ty vẫn còn đó bóng dáng Huyền.
Yêu thương không để đâu cho hết, 2 chúng nó.