Người ta đến và đi trong đời mình như một lẽ tự nhiên.
Có những mối quan hệ, dù đã cố gắng hết sức, vẫn đến lúc phải dừng lại. Mình không thể níu kéo, không thể tùy tiện nhắn tin hỏi han, lại càng không thể giả vờ như chưa có gì xảy ra. Cách duy nhất để giữ họ lại, là đặt họ vào một góc trang trọng trong ký ức.
Mình không xem đó là mất mát. Mình xem họ là những người đã chứng kiến hành trình của mình, là một phần quan trọng tạo nên mình của ngày hôm nay. Dấu ấn họ để lại không bao giờ phai mờ. Mỗi khi nhìn lại, mình thấy được mình đã trưởng thành ra sao, đã đi được bao xa.
Với một người luôn nhìn về phía trước như mình, việc ngoảnh lại không phải để tiếc nuối, mà là để biết ơn.
Và mình thật sự biết ơn vì đã có những người như vậy đi qua cuộc đời.
Xin hãy cứ ở đó, trên cuộc đời này, khỏe mạnh và hạnh phúc. Vì điều tốt đẹp nhất với mình, là biết rằng em vẫn còn tồn tại.















