Ngày 22/11/2018, công ty mình tham gia một công tác nhỏ trong sự kiện mời Kim Tae Hee về Việt Nam. Ước mơ từ hồi lớp 8 của mình, một cách nào đó, đã thành hiện thực.
Và ngay sau khoảnh khắc vỡ oà đó, là một khoảng trống rỗng đến đáng sợ. Cảm giác giống như nhân vật trong game vừa đánh bại trùm cuối và game hiện lên chữ “The End”. Màn hình tối đen. Không còn nhiệm vụ nào nữa.
Câu hỏi cứ xoáy trong đầu mình: “Giấc mơ lớn nhất đã xong. Vậy tiếp theo làm gì?”

Mình đã mất nửa năm chông chênh trong cái “khoảng trống” đó, trước khi đưa ra một quyết định mang tính bước ngoặt: đi học lại một cách nghiêm túc. Lớp CEO của Pace chính là cột mốc đó. Nó không cho mình một giấc mơ mới. Nó cho mình cái “tiền đề”, một nền tảng và bộ công cụ, để mình có đủ tự tin tự mình xây nên một giấc mơ khác – lớn hơn, phức tạp hơn.
Nhìn lại, mình thấy mình thật may mắn.
May vì có một ước mơ, dù nó thật “xàm xí”.
May vì đã đạt được nó đúng lúc.
May vì đã kịp nhận ra, sống mà không có mục tiêu tiếp theo thì đáng sợ và u minh đến nhường nào.
Và may mắn nhất, là mình biết mình vẫn còn khả năng để tạo ra những giấc mơ “xàm xí” khác để theo đuổi.















