Giữa những deadline Sài Gòn, trong đầu mình luôn có một “tab” luôn mở, chạy ở chế độ nền. Đó là Mexico.
Mình không biết từ bao giờ, giấc mơ lang bạt của mình lại chọn nơi này làm điểm đến cuối cùng. Không phải để check-in ở bãi biển, cũng không hẳn là để khám phá di tích. Mình bị ám ảnh bởi một thứ mơ hồ hơn, một thứ dường như đối lập hoàn toàn với con người logic của mình: những bí ẩn của người Maya.
Công việc mỗi ngày của mình là biến những thứ mơ hồ thành số liệu, thành KPI, thành những hệ thống có thể đo lường được. Mình là một người tin vào quy trình và kết quả. Vậy tại sao mình lại say đắm Chichen Itza, một công trình được cho là có liên quan đến cả người ngoài hành tinh?
Có lẽ, đó là một dạng tình yêu. Tình yêu với những khoảng trống mà logic không thể lấp đầy.
Đối với một đứa có tư duy hệ thống như mình, Chichen Itza là một hệ thống hoàn hảo – nhưng được xây dựng bằng một logic khác hẳn. Một cỗ máy được vận hành bằng thiên văn, toán học và cả đức tin. Khoảnh khắc mà bóng của một con rắn trườn xuống các bậc thang vào ngày xuân phân, đó là lúc khoa học và tâm linh không còn ranh giới. Nó là một vẻ đẹp được tính toán chính xác đến từng chi tiết, nhưng mục đích cuối cùng lại là để chạm đến một điều gì đó thiêng liêng.
Giấc mơ Mexico này là một sự cân bằng tâm lý cần thiết cho mình. Nó là lời nhắc nhở rằng, ngoài kia vẫn còn những điều vĩ đại không cần, và không thể, giải thích bằng các con số. Nó là khoảng thở cho tâm hồn, để nó không bị “khô” đi giữa những kế hoạch kinh doanh.
Hy vọng rằng, đến cái ngày mình thực hiện được ước mơ, ngọn lửa khám phá và sự lãng mạn này vẫn còn cháy. Chứ không phải chỉ đến đó, chụp một tấm ảnh, rồi lại vội vã mở laptop lên để check-in vào một hệ thống logic khác.
Ghi lại để ghi nhớ