Vào mồng 1 Tết, má hỏi tôi một câu khiến tôi đứng hình: “Tại sao con nói con làm việc không phải vì tiền?” Câu hỏi đó buộc tôi phải nhìn lại cả chặng đường 10 năm của mình.
Hành trình đó là một chuỗi “nâng cấp” không ngừng. Tôi bắt đầu vì thấy cái sai trong cách các agency đối xử với nghệ sĩ và muốn làm cho đúng. Khi thấy mô hình của mình còn quá đơn lẻ, tôi lại nâng cấp nó thành một hệ thống marketing tổng thể. Rồi khi thấy mọi thứ còn quá thủ công, cái máu mê tự động hóa trong tôi lại trỗi dậy, thôi thúc tôi xây nên một cỗ máy vận hành tự động. Cuối cùng, tôi mang chính cỗ máy đó đi “thử lửa” ở lĩnh vực bán lẻ để xem nó bền bỉ đến đâu.
Mỗi lần thất bại là một lần “debug” lại chính mình. Mỗi bước tiến là một phiên bản cập nhật.
Và tôi nhận ra, tôi làm việc không phải vì tiền. Tôi làm việc vì bị ám ảnh bởi việc tối ưu. Tôi không chịu được những hệ thống lỗi, những quy trình vênh váo, những thứ có thể làm tốt hơn nhưng người ta lại không làm. Niềm hạnh phúc của tôi đơn giản là nhìn thấy một cỗ máy mình xây bắt đầu chạy trơn tru, giải được một bài toán khó.
Mãi đến khi đọc được câu nói của Tiến sĩ Nguyễn Thanh Mỹ, tôi mới gói gọn được tất cả:
“Khởi nghiệp vì họ thấy cái sai và họ cần làm cho đúng hơn, thấy cái tốt làm cho hoàn hảo hơn, họ thấy cái không có và làm cho có hơn.”
Đó là câu trả lời tôi nợ má, và cũng là câu trả lời cho chính mình.
Còn bạn, bạn làm việc vì điều gì?















