Có một giai đoạn, tôi đã ngây thơ tin rằng “thêm” đồng nghĩa với “tốt hơn”.
Thêm tiền, thêm nhà, thêm nhân viên, thêm dự án. Tôi đã ném tất cả những gì mình có vào một canh bạc mở rộng ồ ạt, với niềm tin rằng một cỗ máy lớn hơn sẽ tạo ra kết quả lớn hơn.
Kết quả tôi nhận lại là một cỗ máy cồng kềnh, kêu răng rắc mỗi khi vận hành trên một nền tảng hệ thống rệu rã. Tôi đã sai lầm khi cố xây một toà nhà 10 tầng trên một cái móng chỉ dành cho nhà cấp 4.
Tiền bạc đốt đi như giấy. Thời gian trôi đi vô nghĩa. Công việc không những không phát triển mà còn trì trệ. Và điều đau đớn nhất, là nhìn những người đã tin tưởng mình đến rồi lại lặng lẽ rời đi, bỏ lại mình tôi giữa một mớ hỗn độn do chính mình tạo ra.
Mỗi sáng thức dậy không còn là sự trống rỗng như trước, mà là gánh nặng của sự thất bại.
Rồi một ngày, tôi đứng giữa đống đổ nát đó và quyết định: Dừng lại. Đã đến lúc phải ngừng cố gắng vá víu. Đã đến lúc phải chấp nhận sự thật.
Tôi bắt đầu cắt bỏ.
Cắt bỏ những mảng kinh doanh không phải sở trường. Cắt bỏ những quy trình rườm rà. Gói gọn lại đội ngũ nhân sự, chỉ giữ lại những người thực sự là “xương sống” của cỗ máy. Thu hẹp quy mô để quay về với cái “lõi” duy nhất mà mình làm tốt.
Khi mọi thứ màu mè, dư thừa bị lột bỏ, tôi chợt nhận ra mình không còn gì ngoài chính mình.
Một bản thể gọn gàng hơn, trầy trụa hơn, nhưng biết rõ mình là ai và mình có gì trong tay. Không còn ảo tưởng, không còn những mục tiêu phù phiếm.
Tôi không biết chính xác điều gì đang chờ ở phía trước, có thể là một bước ngoặt lớn, hoặc có thể là một khởi đầu lại từ con số không. Nhưng lần này, tôi không hoảng sợ.
Tôi đang ở tâm thế sẵn sàng để chờ đón nó.















