Gần đây tôi nhận ra một sự thật khá hài hước.
Hồi mới bắt đầu, tôi cực kỳ mê những người có ý tưởng lớn. Ngồi nghe họ vẽ ra một bức tranh tương lai là tôi lại say sưa, mắt sáng rực.
Giờ thì khác. Sau khi tự tay biến những gạch đầu dòng trong bản kế hoạch thành những con số thực trên tài khoản ngân hàng, tôi bắt đầu “ngáo giá”. Tôi nhận ra: “Thế đ* gì mà mình có nhiều ý tưởng tuyệt vời xuất cmn sắc vậy, Huyền đúng là siêu nhân thật rồi”. Tôi không còn dễ dàng bị ấn tượng bởi những lời nói suông nữa.
Thực tế là, Sài Gòn này không thiếu ý tưởng. Ý tưởng nó rẻ như không khí vậy. Nó giống như làn gió mát ngoài trời giữa cái nóng 41 độ C, còn công việc của mình là căn phòng máy lạnh 25 độ. Chẳng liên quan gì đến nhau.
Thứ thực sự có giá trị không phải là làn gió đó, mà là cái máy lạnh – cỗ máy có khả năng biến ý tưởng thành hiện thực, thành thứ có thể cảm nhận được.
Nhiều người có ý tưởng, nhưng họ không có “máy lạnh”. Họ chỉ đứng ngoài và mơ về sự mát mẻ.
Vậy nên triết lý của tôi bây giờ rất đơn giản: Ý tưởng hay mà rơi vào tay một người không biết cách thực thi, thì nó cũng chỉ là một dòng chữ vô nghĩa. Ngược lại, một ý tưởng tầm thường rơi vào tay một kẻ biết làm, nó có thể biến thành cả một gia tài.
Vấn đề không bao giờ là ý tưởng. Vấn đề luôn là con người.