Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người có những ý tưởng tuyệt vời. Tôi say đắm với những bức tranh về ý tưởng của họ sẽ thành hiện thực trong tương lai.
Đó là khi còn yếu kém.
Nhưng bạn biết không, đến một thời điển, tôi tự vuốt đuôi chính mình vì nghĩ rằng “thế đ* gì mà mình có nhiều ý tưởng tuyệt vời xuất cmn sắc vậy, Huyền đúng là siêu nhân thật rồi”. Tôi bắt đầu “xem thường” các ý tưởng, phán xét và tìm ra mọi kẻ hỡ của người khác, tôn thờ các ý tưởng của riêng mình.
Đó là khi còn lạc quan.
Thực tế là, ý tưởng chỉ như một làn gió ngoài trời giữa cái nóng 41 độ C, và mình thì ở trong phòng máy lạnh 25 độ vậy đó. Không liên quan, không chạm đến, nếu như không mở cửa ra “từ từ” để hít lấy cái làn gió đấy. Giờ tôi khôn ra rồi, bớt tin vào ý tưởng hơn, biết chắt lọc ý tưởng hơn, bớt ảo tưởng, bớt hoa mỹ về những thứ không có điểm tựa. Nhưng không hề đủ một chút nào.
Tôi muốn lưu lại đây nhiều triết lý kiểu như: Ý tưởng sẽ không là gì nếu như không biết đường hiện thực nó. Mà nó vẫn chưa đầy đủ chút nào. Hơi không liên quan nhưng chắc sẽ là: Hãy học, thực học giúp bạn hiện thực ý nghĩa cuộc đời bạn, chứ hem phải ý tưởng.