Những lời như kề vai sát cánh vẫn là sáo rỗng.
Có những cảm giác mãi mãi chỉ có riêng mình hiểu.
Khi đó mới thực sự bước đầu tiên của học lãnh đạo.
Giữa đúng giữa sai, luôn phải chọn và cô đơn là gia vị cho sự lựa chọn đó.
Nghe thì khá là tào lao, nhưng mình đã không thể giải bày được cảm xúc kể cả với người thân nhất, thân cận nhất, cứ ngỡ như đó là sự bế tắc của riêng mình mình. Cho đến khi đọc được những dòng đầu tiên trong cuốn “Một đời quản trị” của thầy Phan Văn Trường. Những chương sau đó, mình không đọc nữa, vì không dám đọc.
Và ở đâu đó, mình tin rằng những nhà lãnh đạo thật sự, cũng sẽ có chút người đồng cảm với mình, hiểu mình. Những lời của thầy Trường, những lời của người hiểu mình – tốt nhất là không nên nghe – Nghe nhiều thì sợ hãi.
Kì cục quá ha.